Thứ Hai, 4 tháng 6, 2012

Trại Giam Tù Binh Cộng Sản Tại Đảo Phú Quốc Có Thực Là Một Địa Ngục Trần Gian?

Trên trang báo điện tử Việt Báo trong nước có bài viết tựa là: Phiên tra tấn của tên cai ngục tàn ác nhất lịch sử VN (trích từ báo in Tuổi Trẻ Thủ Đô) số ra ngày thứ Bẩy 29-5-2010 nói về sự tàn ác của cai tù Quân Cảnh miền Nam VNCH với các tù binh Cộng Sản (bao gồm Cộng Sản Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam) trong thời gian còn chiến tranh trước ngày 30-4-1975. Những đòn tra tấn như " nhổ răng, lấy mắt cá chân, tẩm đốt dương vật, luộc người trong chảo nước sôi... ". Một cai tù trong bài được viết nhiều nhất có tên là Bẩy Nhu (tên thật là Trần Văn Nhu, cấp bậc Thượng sĩ Quân Cảnh) ngoài các đòn tra tấn như dùng chày đập vỡ đầu gối hoặc đóng đinh vào cơ thể tù binh Cộng Sản thì cai tù Bẩy Nhu còn có một đặc sản riêng là đục răng tù binh Cộng Sản. Bẩy Nhu đã đục lấy 9 cái răng của một tù binh Cộng Sản tên là Vũ Minh Tằng. Trang báo còn kể thêm: Có khi, hứng lên là quân cảnh " nã "vài quả cối, khênh 80 xác tù nhân đi.


Đường link của bài viết trong trang Việt Báo.



Trong một phóng sự nhiều kỳ, một tác giả khác trong nước tên là Phạm Thị Thao Giang (hay Thảo Giang) còn mô tả 24 ngón tra tấn như: Dùng ván và đinh ốc ép cho vỡ lồng ngực tù nhân đến dùng kìm rút móng chân móng tay, dùng giẻ tẩm dầu đốt cháy... dương vật, dùng cây sắt nhổ dần từng chiếc răng chính trị phạm; thậm chí cả móc mắt hoặc dùng bóng điện lớn để gần mắt cho đến khi mắt chín nổ " đòm đọp " mới thôi, luộc phạm nhân trong chảo nước sôi cho các bạn tù chiêm ngưỡng...

http://www.datviet.com/threads/18522...9;m-phật

Đường link bài viết của tác giả Phạm Thị Thao Giang
.


Tác giả bài viết này (PTV) không có ý định viết hẳn về trại giam tù binh Phú Quốc (cũng như các trại giam tù binh khác trong đất liền hoặc nhà tù Côn Đảo) thời miền Nam VNCH mà chỉ nhằm góp một nhận xét cá nhân về các bài viết (của các tác giả trong nước) liên quan đến trại giam tù binh Phú Quốc cũng như các Quân Cảnh VNCH coi tù. Có thực trại giam tù binh Cộng Sản ở Phú Quốc là một địa ngục trần gian và Quân Cảnh VNCH (trường hợp Thượng sĩ Trần Văn Nhu trong bài) độc ác như các tác giả trong nước đã viết hay không? Tác giả cũng đã gặp mặt hai cựu binh Quân Cảnh của chính quyền miền Nam VNCH (thuộc tiểu đoàn 8 và tiểu đoàn 14 Quân Cảnh), là những người từng gác tù Cộng Sản Việt Nam tại đảo Phú Quốc (trong những năm đó) khi tạm dung tại trại tị nạn Galang-Indonesia. Những người nầy kể là chính quyền miền Nam VNCH rất tôn trọng Công Ước Geneva về tù binh. Chính quyền miền Nam VNCH luôn đối xử nhân đạo với tù binh (vì họ nghĩ Cộng Sản Bắc Việt hay Việt Cộng miền Nam cũng là người Việt Nam) và thực sự có cả một chương trình chiêu hồi tù hàng binh Cộng Sản về với chính nghĩa Quốc Gia nữa. Đến cuối cuộc chiến tranh, đã có trên 200.000 (hai trăm ngàn) Việt Cộng miền Nam và Cộng Sản Bắc Việt ra chiêu hồi với chính quyền miền Nam VNCH. Chính quyền miền Nam VNCH khi đó ngoài tình dân tộc ra thì còn bị thêm một áp lực của người Mỹ là phải đối xử thật tốt với tù binh Cộng Sản (vì chính quyền Mỹ sợ Cộng Sản Bắc Việt sẽ xử tệ với tù binh phi công Mỹ của họ). Những cựu Quân Cảnh đó đã kể cho người viết bài nghe là: Tù binh Cộng Sản tại Phú Quốc không hề bị buộc phải đi lao động chết người như họ đã đối xử với tù học tập cải tạo sau nầy (sau khi phía Cộng Sản chiếm được toàn bộ miền Nam VNCH). Phú Quốc là một hòn đảo, do đó nguồn thức ăn chính là cá biển và tù binh Cộng Sản đòi hỏi Ban Cải Huấn Trại phải cho họ ăn cá Ngừ, cá Thu hay cá Hường... Đây là những loại cá ngon thân nhiều thịt, ít xương. Khi nào nhà thầu mà cung cấp cho tù binh loại cá chỉ Vàng (ít thịt, nhiều xương) thì họ không chịu ăn, làm reo tuyệt thực. Tù binh Cộng Sản còn được chơi bóng chuyền, túc cầu (bóng đá) và học hành (tùy ý) trong trại nữa. Tù binh Cộng Sản đã lợi dụng việc được chính quyền miền Nam VNCH cho tự do học hành trong nhà tù nên đã học tập các Nghị Quyết của chính quyền Cộng Sản ở Hà Nội (trong cái gọi là Bộ Chính Trị) với nhau trong các sinh hoạt tổ đảng tại phòng giam. Ở nhà tù Côn Đảo, Phú Quốc (cũng như ở các trại giam tù binh Cộng Sản khác trong đất liền) tù Cộng Sản còn làm các nội san, tạp chí và phát hành rộng khắp trong nội bộ tù nhân. Mỗi năm đến dịp Tết, tù Cộng Sản còn được làm cả báo Xuân trong tù cho nhau xem nữa. Các trại tù binh Cộng Sản được chính bọn chúng coi là nơi để nghỉ ngơi (ca hát, vui chơi), học tập (như một trường đại học) chờ ngày được phóng thích. Có thì giờ nhàn rỗi ở không trong thời gian bị nhốt tù cùng sự nhân đạo của chính quyền miền Nam VNCH mà tù binh Cộng Sản mới có tinh thần thư thái (cùng phương tiện) để đan áo lạnh, thêu khăn tay tặng cho nhau nữa. Ta hãy xem các sản phẩm mà do chính các cựu tù binh Cộng Sản và Việt Cộng miền Nam nạp lại (để làm hiện vật chưng bày trong các cái gọi là nhà bảo tàng tố cáo tội ác của Mỹ-Nguỵ với các chiến sĩ ta (Cộng Sản và Việt Cộng miền Nam) như các hình dưới đây. Ngay cả sống trong mật khu thì các cán bộ, binh sĩ phe Cộng Sản cũng chưa chắc có kim, chỉ màu, vải và khung thêu mà làm ra các sản phẩm (gói ghém tình thương mến thương) để gửi tặng cho người thân như khi ở trong trại giam của chính quyền miền Nam VNCH.


Áo len của nữ tù nhân Nguyễn Kim Thuỳ (làm năm 1973 trong tù thuộc khu A, trại giam ở Hố Nai-Biên Hoà). Để ý hàng chữ trong hình: ...ngày ngày chúng tôi sinh hoạt, vui chơi, ca hát...








Thêu khăn, thêu áo trong tù rồi gửi về nhà để tặng cho con gái của các nữ tù nhân Đỗ Hữu Bích, Trần Hồng Nhựt (làm năm 1967) và (bé Tư) Phan Thị Lượm (làm năm 1973).



Tù Cộng Sản hoặc Việt Cộng miền Nam dù bị giam giữ ở đâu thì chúng đều âm thầm thiết lập hệ thống đảng ủy (mà có người gọi trại là đảng quỷ) để chỉ huy tất cả tù nhân ở trong trại (thực sự là kiểm soát người tù), để buộc mọi tù nhân phải học tập các chủ trương, chính sách, nghị quyết của bọn đầu lãnh chúng. Vì đâu mà tù Cộng Sản biết được các Nghị Quyết của Trung Ương Đảng ngoài Hà Nội? Đó là: Có những quân nhân miền Nam VNCH trong lực lượng Quân Cảnh đã làm tay sai cho tù binh Cộng Sản. Chính những cá nhân phản quốc nầy đã cung cấp lén lút cho tù binh Cộng Sản các phương tiện để họ lắp ráp được máy radio trong tù rồi lén nghe đài phát thanh Giải Phóng và đài phát thanh Hà Nội. Tệ hơn nữa, những người ăn cơm Quốc Gia thờ ma Cộng Sản này đã lẻn vào phòng lưu trữ hồ sơ tù binh để đánh cắp rồi sao ra toàn bộ danh sách tù binh Cộng Sản Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam tại Phú Quốc khi đó và chuyển tài liệu nầy cho Việt Cộng nằm vùng trong số cư dân sinh sống trên đảo. Sau đó, bản tài liệu nầy đã được chuyển ra miền Bắc cho nhà cầm quyền Cộng Sản Hà Nội rồi được chuyển đến tận bàn Hoà Đàm Paris năm 1973 để làm áp lực, buộc chính quyền miền Nam VNCH phải thả toàn bộ số tù binh của phía Cộng Sản. Sau ngày 30-4-1975, các tác giả trong nước vẫn luôn rêu rao về chuyện bản danh sách này, cho đó là một chiến công của người tù Cộng Sản và kết luận nếu không có bản danh sách kể trên thì chính quyền miền Nam VNCH sẽ ém nhẹm (dấu) không trao trả một số tù binh tại Phú Quốc. Thực tế, trong thời gian trao trả tù binh, chính phía Cộng Sản mới là phe cố tình ém nhẹm không chịu trao trả những người tù biệt kích (đã nhẩy dù xuống miền Bắc hoạt động rồi bị bắt). Họ chối là không hề bắt được người nào. Và, ngay cả một số rất đông quân nhân miền Nam VNCH bị bắt trong chiến dịch Lam Sơn 719 tại Hạ Lào năm 1971 (phía Cộng Sản gọi là chiến dịch đường 9 Nam Lào) cũng không được họ trao trả (chiếu theo điều 8 (a), chương VI của bản Hiệp Định Paris). Chính Hoàng Anh Tuấn (Thiếu tướng, đại diện Cộng Sản Bắc Việt) và Võ Đông Giang (Đại tá, đại diện Việt Cộng miền Nam) trong các buổi họp 4 bên ở trại Davis (trong phi trường Tân Sơn Nhứt) đã ráo hoảnh, chối bai bải không hề bắt được bất kỳ quân nhân miền Nam VNCH nào trong các trận đánh tại Lào. Họ giả tảng làm như mới nghe nói (lần đầu tiên) về tù binh miền Nam VNCH bị bắt tại Lào và giở bài trây, nói sẽ liên lạc với các lực lượng vũ trang Pathet Lào để " can thiệp " trả tự do cho các tù binh này. Những tù binh miền Nam VNCH kể trên, kể cả một sĩ quan rất nổi tiếng là Đại tá Nguyễn Văn Thọ (nguyên tư lệnh Lữ đoàn 3 Nhẩy Dù) đã phải tiếp tục sống cuộc đời tù đày thêm nhiều năm sau ngày 30-4-1975. Dù là khi vừa mới bắt được viên sĩ quan này, báo chí phía Cộng Sản Bắc Việt đã viết rất nhiều về ông.


Đường Link về tù Cộng Sản làm báo trong nhà giam Côn Đảo.



Thời gian đó ở đảo Phú Quốc, người Mỹ cũng đã từng cài gián điệp trong vai một tù binh cán binh Cộng Sản Bắc Việt hoặc Việt Cộng miền Nam để dò la tung tích bọn đầu lãnh Cộng Sản trong trại (đảng ủy) hoặc muốn biết tình hình sinh hoạt nội bộ (như các âm mưu vượt trại) để phòng ngừa, ngăn chận. Lâu lâu, ta nghe có một vài tù binh bị bạn đồng tù Cộng Sản giết chết bằng cách đâm xuyên chiếc đũa qua hai lỗ tai của người tù đó. Không ai biết nạn nhân đó có thực là gián điệp Mỹ (CIA) hay chỉ là một cán binh Cộng Sản mà đã bị đồng đảng phát giác có thái độ... chán chường, bi quan (lập trường chao đảo) hay hết muốn làm người chiến sĩ vô sản nên đã bị cái gọi là đảng ủy nhà giam Phú Quốc ra lệnh xử tử. Ta hãy so sánh, tù binh miền Nam VNCH trong thời gian bị phía Cộng Sản Bắc Việt hoặc Việt Cộng miền Nam nhốt tù khi đó cũng như sau này (sau ngày 30-4-1975) trong các trại gọi là học tập cải tạo. Những người làm tay sai (có tên gọi là ăng ten) cho quản giáo Cộng Sản coi trại, dù làm khổ, gây điêu đứng đồng đội, thậm chí vì lời báo cáo mà dẫn đến cái chết của bạn mình... nhưng vẫn không hề có vụ chiếc đũa đâm qua hai lỗ tai như trong các gian phòng giam giữ bọn tù binh Cộng Sản.



Tù Cộng Sản được ở trong các nhà cao, thoáng mát như vầy và có cả hệ thống nước trong sạch (từ bồn chứa trên cao) để tắm giặt nữa. Thật khác xa hoàn cảnh của người tù miền Nam VNCH sau này trong trại cải tạo của Cộng Sản.



Báo Xuân có tựa là Xây Dựng của tù Cộng Sản làm trong trại giam ở Côn Đảo.


Những cựu Quân Cảnh của chính quyền miền Nam VNCH nầy còn kể là có lần tù binh Cộng Sản tuyệt thực mê man thì chính các viên chức Mỹ đã đến tận nơi, để áp lực với Ban Cải Huấn Trại phải... thoả mãn các yêu cầu của tù binh Cộng Sản. Rồi còn phải nấu cháo gà (hai nồi khổng lồ như nồi nước lèo ở tiệm Phở) cho tù tuyệt thực ăn để chúng mau hồi sức nữa. Chính người cựu Quân Cảnh kể chuyện cho tác giả bài viết này (đã ở trong nhóm nấu cháo gà kể trên), khi hai nồi cháo nấu chín rồi, ông ta vì quá tức giận, nên đã bắc ghế, đứng trên đó và... đái thẳng vào hai nồi cháo gà cho bõ ghét.

Trong diễn đàn điện tử VTC News, tác giả Phạm Thị Thảo Giang ở bài viết có tựa: Đi tìm tên cai ngục tàn ác nhất trong lịch sử Việt Nam đăng trên trang báo điện tử Đất Việt về lời kể của các cựu tù binh Cộng Sản Bắc Việt khác với Bẩy Nhu (Thượng sĩ Quân Cảnh VNCH tên thật là Trần Văn Nhu) nói về hành động tàn ác của người cai tù chính quyền miền Nam VNCH này với các tù nhân như đục 9 cái răng của tù binh Cộng Sản Bắc Việt tên là Vũ Minh Tằng (bị đục trong tháng 12-1971). Theo lời kể trong bài viết, đục răng nào xong, Bẩy Nhu bắt nạn nhân Vũ Minh Tằng phải nuốt luôn vào bụng. Cựu tù binh Cộng Sản Vũ Minh Tằng này (đang sinh sống tại xã Vĩnh Hảo, huyện Vụ Bản, tỉnh Nam Định) đã đem 9 cái răng (bị Bẩy Nhu đục năm xưa) " hiến tặng "cho bảo tàng chiến sĩ cách mạng bị địch bắt tù đày (ở Phú Xuyên, Hà Nội).


Thực sự, cựu Quân Cảnh Trần Văn Nhu (Bẩy Nhu) có tàn ác đúng như trong các bài viết phổ biến trong nước không? Ta biết nay ông này đã già (83 tuổi), xa lạ với máy điện toán (computer), lại sống tuốt ở đảo Phú Quốc xa xôi thì làm sao biết được các bài viết về ông theo kiểu (cai ngục tàn ác nhất trong lịch sử VN) trên các trang mạng điện tử và ở các trang blog. Chắc gì ông Bẩy Nhu đã làm các việc đó? Còn hình chụp của ông Bẩy Nhu hiện nay? Một người hàng xóm của ông Bẩy Nhu tên là Nam (cũng là một cựu Quân Cảnh VNCH coi trại giam) đã dặn kỹ càng, mua quà gì, nói thế nào, đừng nhắc tới cái gì, và muốn ghi âm, chụp ảnh (Bẩy Nhu) thì phải làm lén ra sao... Khi tác giả trong nước đến gặp ông thì lại hỏi ông về chuyện vô thưởng vô phạt khác nhưng khi về viết bài thì họ lại thêm vào các đoạn... đục răng. Mà nếu có ai đó (như họ hàng của ông chẳng hạn) nói cho ông biết về các bài báo đã viết về ông. Ông muốn cải chính tin... xạo, láo lếu đó. Giả dụ như vậy đi thì tờ báo nào trong nước sẽ đăng bài ông cải chính? Đọc lại các bài viết trong nước về ông, ta thấy đều có câu (rào trước): Bây giờ ông Bẩy Nhu sống ẩn dật... lánh đời... không bao giờ chấp nhận gặp một ai nữa đâu. Viết vậy, khác gì bảo: Thôi! Ai đó thực lòng muốn kiếm ông Bẩy Nhu để hỏi (có thực ông đã tàn ác như vậy không) cũng phải nản lòng vì ra được đảo Phú Quốc đã xa mà ông ta lại... lánh đời nữa. Sao mà gặp được!




Cặp áo gối thêu tay của nữ tù nhân Trương Mỹ Hoa (làm năm 1969 tại trại giam Thủ Đức).


Tại sao cựu tù binh Phú Quốc tên Vũ Minh Tằng còn giữ được 9 cái răng? Một câu chuyện ly kỳ? Vẽ ra cảnh người tù Cộng Sản trung kiên và cai tù Quân Cảnh chính quyền miền Nam VNCH tàn ác. Người cựu tù binh này kể: " Tôi đã " phục kích " nhiều ngày, bới các đống phân của mình trong chuồng cọp biệt giam, để tìm và giữ bọc răng đó suốt hơn 30 năm ròng, sau khi tên cai ngục kia đánh gẫy của tôi, bắt tôi nuốt vào bụng mình toàn răng và máu... ". Chuyện của cựu tù binh Cộng Sản Bắc Việt tại Phú Quốc năm xưa kể nghe có vẻ thật, hùng tráng quá chứ! Có thực câu chuyện đã xẩy ra như vậy hay đơn thuần chỉ là một chuyện xạo, dựng đứng, nổ (như pháo). Ta hãy nhìn tấm hình chụp 9 cái răng của ông Vũ Minh Tằng kèm theo trong bài viết này. Tất cả đều trông giống răng hư được các nha sĩ nhổ ở các phòng nha hơn là răng bị một vật cứng là đồ nghề chạm khắc thủ công mỹ nghệ (theo lời kể của các cựu tù binh Cộng Sản khác). Và, điều này mới quan trọng, đã lật tẩy cái xạo của tù binh Cộng Sản Bắc Việt tên Vũ Minh Tằng. Đó là: Răng người hoàn toàn bằng chất vôi và khi nằm trong bụng, chất acid trong dịch vị của bao tử sẽ nhanh chóng tiêu hủy chúng mất tan. Chất vôi cũng là một chất mà cơ thể cần. Đúng ra, vôi cũng là một loại thực phẩm. Ai trong chúng ta cũng có lần đã từng nuốt xương cá, xương nhỏ của động vật (gà, heo) trong khi ăn và có bao giờ thấy những mẩu xương này còn tồn tại khi cơ thể bài tiết ra ngoài. Luôn rêu rao bị cai ngục Quân Cảnh miền Nam VNCH bỏ đói thì bụng lấy đâu có thức ăn hay nói nôm na: Ruột làm gì có phân mà ỉa ngay. Càng nằm lâu trong bụng thì chất vôi càng bị tiêu hóa nhanh, nhất là với những cái bao tử rỗng, đói. Đó là nói về lý. Còn về tình thì liệu một người là tù binh trong hoàn cảnh chiến tranh, ranh giới cái chết và sống chỉ trong gang tấc, biết ngày mai đời mình ra sao mà lưu trữ từng cái răng một để mà có ngày... nạp lại cho nhà bảo tàng làm... chứng tích tố cáo? Và, nếu thực sự cai tù Quân Cảnh của chính quyền miền Nam VNCH đối xử với tù binh Cộng Sản quá ác độc như lời rêu rao thì các cai tù (cựu Quân Cảnh của chính quyền miền Nam VNCH ngày ấy như Bẩy Nhu, ông Nam) khi phe Cộng Sản chiếm được toàn miền Nam VNCH rồi thì họ đã không dám sống ở hòn đảo Phú Quốc (và phải cao bay xa chạy chứ) cho đến tận bây giờ để cho các tác giả trong nước (như Phạm Thị Thảo Giang) tìm đến, mà hỏi mà viết bài láo lếu như trên. Quân Cảnh của chính quyền miền Nam VNCH phải đối xử với tù binh Việt Cộng miền Nam và Cộng Sản Bắc Việt rất có tình người thì họ mới dám ở lại Phú Quốc sau ngày 30-4-1975. Họ chỉ cần đối xử hơi tệ một chút thôi thì ít nhiều cũng bị chính quyền mới bắt đi học tập cải tạo (thực sự là ở tù, lao động nặng) rồi. Đối chiếu với thực tế, ta thấy có nhiều người không hề gây nợ máu (nợ máu là nói theo cái nhìn của người bên phía Cộng Sản), chỉ thuần là một sĩ quan quân đội cấp thấp của chính quyền miền Nam VNCH (sống ở vùng đất do bên nào kiểm soát theo Hiệp Định Geneva 1954 thì phải đi lính cho chính quyền đó) mà khi bị chính quyền mới sau ngày 30-4-1975 bắt đi học tập cải tạo (thực chất là đi tù cấm cố, lao động chết bỏ) còn bị đám cai tù (quản giáo Cộng Sản) hành hạ, thậm chí còn giết bỏ, vùi xác ở chốn hoang vu và không cho thân nhân biết tin.


9 cái răng và cựu tù binh Vũ Minh Tằng khi đem hiến.



Cai ngục Bẩy Nhu (Trần Văn Nhu)



Chuyện 9 cái răng của cựu tù binh Vũ Minh Tằng cũng... ly kỳ như chuyện một lá cờ Đảng Cộng Sản được nhiều tù binh nuốt vào bụng và lấy ra bằng sợi dây buộc sẵn để không rơi vào tay giặc (ám chỉ Quân cảnh miền Nam VNCH coi tù). Bạn đọc có thể tin chuyện bảo vệ lá cờ như kiểu... thần thoại trong bài viết dưới đây không?



Một thực tế không ai có thể chối cãi được để biết chính quyền miền Nam VNCH có tàn ác với tù binh Việt Cộng miền Nam và Cộng sản Bắc Việt hay đối xử tốt với họ đó là: Khi thi hành Hiệp Định Paris 1973, phía chính quyền miền Nam VNCH đã dùng máy bay vận tải C123, C130 chở các tù binh Cộng Sản Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam đến trao trả cho đồng bọn tại Lộc Ninh và ở bờ sông Thạch Hãn. Tù binh phe Cộng Sản khi đó, trước sự quan sát của Ủy Ban Liên Hợp Quốc Tế (ICCS), người nào người nấy cũng đều đủ 4 tiêu chuẩn cơ thể: To-Bền-Béo-Khoẻ như trong các tấm hình dưới đây. Trái lại, các tù binh thuộc phía chính quyền miền Nam VNCH được phía Cộng Sản trao trả thì hầu hết đều bị chính quyền miền Nam VNCH buộc lòng phải cho người đó giải ngũ về làm dân thường luôn vì họ... nhìn không ra là người nữa (bất khiển dụng). Hình ảnh người tù trở về gia đình từ nhà giam Cộng Sản trong các năm tháng đó đã được lập lại trong các trại tù cải tạo sau ngày 30-4-1975. Độc ác như Cộng Sản Việt Nam thì luôn luôn nghĩ những người khác chiến tuyến cũng độc ác như chúng. Thói đời là vậy.

Sống trong " Địa Ngục Trần Gian " mà thân thể cán binh CS Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam ngon lành như dưới đây sao? Ta hãy nhìn xem:



Hình trao trả tù binh Cộng Sản Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam tại bờ sông Thạch Hãn. Mỗi tù binh được chính quyền miền Nam VNCH phát quần áo đàng hoàng (còn sang, đẹp hơn công nhân đi lao động hợp tác hay du sinh đi du học ở các nước XHCN Đông Âu trước đây) và còn được tặng kèm theo cả một túi quà. Để ý lực lượng Quân Cảnh miền Nam VNCH đội mũ sắt có sơn 2 chữ QC.
 



Hình trao trả tù binh CS Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam tại phi trường Lộc Ninh. Người nào yếu, đi lại khó khăn thì chính quyền miền Nam VNCH cấp cho cả nạng gỗ trợ giúp.








Đón các anh từ nhà tù Mỹ-Ngụy (địa ngục trần gian theo tuyên truyền của tác giả Phạm Thị Thảo Giang, cựu tù Vũ Minh Tằng) tại bờ sông Thạch Hãn. Anh trai tù binh nào cũng dư sức để tham dự hội khỏe Phù Đổng.


Khi nhận lại được một số tù binh khoẻ mạnh như vậy. Bọn đầu lãnh Cộng Sản Hà Nội khi đó (trong cái gọi là Quân Ủy Trung Ương), cấp trên của Việt Cộng miền Nam (Mặt Trận Giải Phóng hay cái gọi là Chính Phủ Cách Mạng Lâm Thời Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam sau này) đã nhanh chóng bổ sung thành các sư đoàn (phiên hiệu F) góp phần cho phần thắng của phía Cộng Sản trong ngày 30-4-1975 tại chiến trường miền Nam VNCH và để khởi đầu cho chuỗi đau thương của toàn bộ đất nước Việt, con dân Việt cho đến tận ngày hôm nay.

Trong các tấm hình kèm trên đây, có một điều lạ là tại sao các tù binh Cộng Sản Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam lại... cởi trần chỉ quần đùi-tà lỏn khác với tấm hình ăn mặc chải chuốt ở trên hoặc thuần một mầu nâu đỏ ở dưới. Một cựu quân cảnh miền Nam VNCH mà tác giả bài viết đã gặp có tên Đoàn C Hậu (thuộc Tiểu Đoàn 7 Quân Cảnh). Ông này kể về chuyện đi áp giải tù binh từ Phú Quốc đến phi trường Lộc Ninh và bờ sông Thạch Hãn năm đó. Cho biết khi phi cơ vừa hạ cánh, tù binh Cộng Sản Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam vội vã cởi bỏ quần áo và vứt bỏ gói quà mà họ vừa được chính quyền miền Nam VNCH phát tặng. Sau này, vịn vào các tấm hình trên, nhiều tác giả phía Cộng Sản đã phịa chuyện: Chính quyền Sài Gòn khi trao trả các chiến sĩ ta (tù binh Cộng Sản Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam) chỉ có độc một quần đùi, chân không. Thực sự, chuyện tù binh Cộng Sản cởi bỏ quần áo được chính quyền miền Nam VNCH cấp phát tại địa điểm trao trả nó không lạ nếu như ta ngược dòng lịch sử trở về thời gian trước đó gần 20 năm trong những lần trao trả tù binh giữa quân đội Liên Hiệp Pháp và lực lượng Việt Minh (sau trận Điện Biên Phủ) để biết tại sao những tù binh Cộng Sản Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam phải vất bỏ quần áo cùng quà tặng của phía chính quyền miền Nam VNCH. Hơn 10.000 (mười ngàn) chiến binh quân đội Liên Hiệp Pháp bị bắt làm tù binh lúc thất trận tại Điện Biên Phủ, chỉ có 3290 trở về. Còn lại 7801 người kia số phận ra sao, không ai hay biết? Có thể họ chết vì thiếu ăn và bệnh tật trong các trại giam của Cộng Sản? Và ngược lại, một số tù binh Việt Minh được phía quân đội Liên Hiệp Pháp thả về thì mạnh khỏe, to béo, mặc đồ của Sở Hành Chính-Tài Chính do người Pháp phát. Trên xe trở về, các tù binh Việt Minh cởi quần áo vứt bỏ (chỉ mặc một cái quần đùi) và ném trả lại đồ ăn như bánh mì. Trong những tù binh Việt Minh, có một người tên là Nguyễn Chuông, khi đó nguyên Tiểu đoàn trưởng thuộc Đại đoàn 312 (sau này ông ta leo tới cấp tướng). Trong cuộc phỏng vấn của đài BBC, ông ta cho biết bản thân là cấp chỉ huy Việt Minh cao cấp nhất bị Pháp bắt. Thời gian ở tù, ông ta được một linh mục tuyên úy Pháp giúp đỡ và ủy lạo và được người Pháp đối xử tử tế. Nhưng ông nói, khi ông trở về thì gặp vất vả từ phía đồng đội của ông. Ông bị ngưng chức, ngưng sinh hoạt đảng... Mãi sau này, ông ta mới được phục hoạt chức vụ. Sau này ông ta là Tư lệnh Sư đoàn (sư trưởng) quân đội Cộng Sản Bắc Việt khi giao tranh với Sư đoàn 5 BB quân đội miền Nam VNCH.

Đường link bài viết về trao trả tù binh giữa quân đội Liên Hiệp Pháp và lực lượng Việt Minh ở thời điểm năm 1954.


 


Tù binh Cộng Sản nào còn chần chừ (hay tiếc của) chưa chịu cởi bỏ quần áo, khăn che đầu... thì vô tới trong rừng sâu cũng sẽ bị các anh đằng mình bắt phải trút bỏ ngay.


Thêm một việc mà qua đó đã tố cáo những láo lếu về cái gọi là chính nghĩa của phía Cộng Sản Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam là: Trong số tù binh Cộng Sản ở đảo Phú Quốc khi được chính quyền miền Nam VNCH trao trả tự do, có một số người tù lại không chịu quay về với đơn vị cũ, với Đảng và với các đồng chí mến yêu cùng rừng núi âm u, cùng với cái gọi là " chính nghĩa Cộng Sản " nữa. Trong lúc chờ được trao trả cho các đồng chí " vô vàn mến yêu " tại phi trường Lộc Ninh, những tù binh này đã lợi dụng cơ hội có mặt nhân viên Ủy Ban Liên Hợp Quốc Tế (ICCS) và chính quyền miền Nam VNCH, họ đã cương quyết xin được cho hồi chánh tại chỗ luôn. Những tù binh này muốn được hít thở cái không khí tự do của xã hội miền Nam VNCH. Tiếc thay, thời gian hạnh phúc đó của họ không kéo dài được lâu. Không chịu " xum hợp " với các đồng chí đằng mình, những người này chắc đã: Không ai biết rõ tâm địa bọn Cộng Sản bằng những người đã từng ở trong hàng ngũ của chúng, nên phải tránh.


Hình tù binh Cộng Sản xin chọn ở lại làm công dân chính quyền miền Nam VNCH. Để ý hàng chữ ở bích chương: Quyết không về với Cộng Sản. Thà chết ở miền Nam.


Vấn đề cần để ý sau cùng là: Tại sao trong quãng thời gian khoảng 10 năm trở lại đây ở trong nước lại nở rộ (bắt chước theo) vụ các đảng viên Cộng Sản lập ra nhiều nhà bảo tàng để lưu trữ các hình ảnh chiến tích (rồi rêu rao là thần thánh) cùng các mẫu vật có liên quan đến người Cộng Sản trong thời gian chiến tranh của 2 miền Nam-Bắc. Nhất là có vụ đi sưu tập các di vật của các cựu tù Cộng Sản (ở trại tù binh Phú Quốc và Côn Đảo hoặc ở các trại giam tù binh khác tại miền Nam VNCH). Ta biết, lý tưởng Cộng Sản đã bị sụp đổ ngay tại nơi khai sinh ra nó (nước Nga) và ở Đông Âu trong đầu thập niên 1990. Ngày nay còn bao nhiêu nước trên thế giới theo chủ thuyết Cộng sản so với 192 nước thành viên Liên Hiệp Quốc? Ngày 25 tháng 1 năm 2006, tại thành phố Strasburg (Pháp), Hội đồng châu Âu (tiếng Anh: Parliamentary Assembly of the Council of Europe; tiếng Pháp: Assemblée parlementaire du Conseil de l'Europe), một cơ quan dân cử của 46 quốc gia châu Âu, đã có cuộc họp thường niên (bốn lần trong một năm) bỏ phiếu và thông qua (99 phiếu thuận, 42 phiếu chống) Nghị quyết 1481 (2006) với các điều khoản lên án chủ nghĩa cộng sản và đồng nhất chủ nghĩa này với tội ác chống lại loài người. Đó là thế giới, còn ở trong nước, ta thấy chính chế độ Cộng Sản là nguyên nhân làm cho xã hội băng hoại, chênh lệch giàu nghèo quá xa. Chính quyền Cộng Sản lộ rõ việc bất lực trong việc bảo vệ sự toàn vẹn đất nước và bảo vệ người dân (trong các vùng lãnh hải Việt), bao che cho cán bộ, đảng viên khi những người này tham ô, gây ra các việc ác (tiếp tục ngồi xổm trên luật pháp). Niềm tin năm xưa của người dân vào tấm gương (cho là xả thân, hy sinh vì đất nước) của chiến sĩ Cộng Sản càng ngày càng bị thui chột (thực tế là ngay cả các đảng viên Cộng Sản cao cấp (như Trần Độ, Hoàng Minh Chính, Hà Sĩ Phu...) cũng mất niềm tin vào lý tưởng Cộng Sản. Đảng viên Cộng Sản đang cầm quyền trong nước hiện nay (tức chính quyền) đối xử với người dân còn độc ác hơn cả thực dân Pháp trước đây. Chính vì biết người dân thù ghét nên mới có vụ cựu tù binh Cộng Sản lập nhà bảo tàng (do chỉ thị từ cấp ủy đảng) để nhằm mục đích tiếp tục đầu độc tâm hồn những người trẻ tuổi, lớn lên sau ngày 30-4-1975 về các chiến tích năm xưa. Nhằm biện luận rằng, những con người Cộng Sản kiên cường như vậy thì không thể nào là người xấu được. Đây là một hình thức mà người hiểu chuyện gọi là: Đảng, Chính quyền Cộng Sản đang ăn mày dĩ vãng của mình và lên dây cót (như trong bộ máy đồng hồ) tinh thần những người đang ở trong các đoàn thể như quân đội, công an. Vẫn biết là trong trận chiến nào thì kết cuộc sau cùng nếu hai phía không hoà thì cũng phải có một bên thắng và một bên thua. Cuộc chiến giữa hai miền Nam-Bắc Việt Nam mình cũng vậy. Phe Cộng Sản đã thắng trong ngày 30-4-1975 (tác giả không bàn về lý do tại sao có cái chiến thắng đó) nhưng thiển nghĩ, người thắng trận phải làm sao (khi cai trị nước) để xứng đáng với cái chiến thắng mà mình có được. Ít ra là vậy.

Vậy, những hiện vật chưng bày trong các viện bảo tàng kiểu 9 cái răng của cựu tù binh tên Vũ Minh Tằng kể trên có đúng là các di vật thật mà người tù Cộng Sản lưu giữ được hay chỉ là vật mới được chế tác nhằm phục vụ cho đường lối tuyên truyền của Cộng Sản? Ta biết rằng, sau trận chiến Việt-Hoa (tháng 2-1979), hang Pắc Bó đã bị lính " Tung Của " phá sạch và vùng đất này đã rơi vào tay Tàu Cộng mà nay đã có một hang Pắc Bó khác (để phục vụ đồng bào) thì liệu những cái gọi là di vật cách mạng (cùng các câu chuyện... kể kèm theo) có được bao nhiêu phần trăm tính khả tín?

Đường link Nghị quyết 1481(2006) về Cộng Sản của Hội đồng Âu Châu.



Viết như vậy, nói theo ngôn ngữ kiểu người Hà Nội bây giờ là: Hơi bị láo đấy hoặc theo kiểu người miền Nam: Xạo thấy bà Cố luôn.

Phạm Thắng Vũ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét