
Hồ
Chí Minh, một con người mà từ lúc sinh ra cho đến khi chết đi, hoàn
toàn sống với sự giả dối. Ngày sinh của y, chẳng ai biết là có phải là
ngày 19 tháng 5 năm 1890 hay không? Đến cái ngày chết đi của y, cũng
chẳng ai biết là ngày 2 hay 3 của tháng 9 năm 1969 nữa?
Tên
của Hồ, cũng thay đổi lung tung beng lên, như là da con tắc kè: Lúc thì
là Nguyễn Tất Thành, khi thì lại là Nguyễn Ái Quốc, rồi cuối cùng, chối
bỏ cái tên khai sinh “Nguyễn Sinh Cung” để lấy cái tên Hồ Chí Minh.
Họ
Hồ chưa bao giở đi đến thẩm mỹ viện, nhưng lại có rất nhiểu bộ mặt khác
nhau: Bộ mặt giả nhân giả nghĩa – Bộ mặt sát nhân giết người không gớm
tay - Bộ mặt bợ đỡ quan thầy – Bộ mặt trơ trẽn đối với bạn bè (Phạm
Quỳnh, Tạ Thu Thâu). . .
Chúng
ta, ai ai cũng biết Hồ Chí Minh là một tên tội phạm của dân tộc Việt,
đã theo đưởng lối Cộng Sản Đệ Tam để nhuộm đỏ cả nước Việt Nam.
Ai ai cũng biết, nhưng chưa có ai đứng lên vạch mặt chỉ tên, đưa ra lời tố cáo Hồ Chí Minh là một tên Đại Gian, Đại Ác.
Để mãi đến năm 2009, mới có Linh Mục Nguyễn Hữu Lễ đứng lên làm công việc này.
Lính
Mục Nguyễn Hữu Lể thụ phong Linh Mục vào năm 1970, được cử làm Phó Xứ
Sa Đéc, nhà thờ Long Toàn. Sau đó, cha được đổi về làm Phó Xứ Nhà Thờ
Chánh Tòa Vĩnh Long cho tới ngày 30 tháng Tư 1975.
Năm
1976, Khi Cha Lễ được đưa về làm Cha Xứ của nhà thờ La Mã ở Bến Tre, là
lúc bọn Việt Cộng bắt đầu thi hành lệnh triệt hạ tôn giáo, bằng cách
cắt đất, lấy nhà thờ: Chúng đòi Cha Lể phải dời nhà thờ qua một khu đất
khác. Giáo dân phản đối lệnh dời nhà thờ, Cha Xứ Lễ, trong những bài
giảng cho giáo dân, đã mạnh dạn tố cáo chính quyền Cộng Sản muốn đàn áp
tôn giáo. Bọn Công An không lấy được nhà thờ, đã buộc tội Cha Lễ là
“Chống phá chế độ” và ban lệnh bắt Cha. Giáo dân đoàn kết bảo vệ cha tới
cùng, đưa cha trốn khỏi nhà thờ, đưa tuốt lên Ban Mê Thuột để cùng các
Cha Xứ khác mưu chuyện đại sự. Việc không thành, Cha Lễ bị bọn Công An
bắt và giam tại nhiều trại giam khác nhau ở Miền Nam, rồi đưa ra tới
những vùng rừng núi hoang vu miền Bắc. Mãi tới năm 1988, Cha Lễ mới được
trả trở về Sài Gòn.
Biết
không thể đội trời chung với bọn Cộng Sản, Cha Lễ đã tìm cách vượt biên
bằng đường bộ qua vùng Châu Đốc, tới hải cảng Kongpong Cham và từ đó
dùng thuyền tới Thái Lan xin tỵ nạn chính trị. Tháng 1 năm 1989, Cha Lễ
được đưa tới tạm trú ở Trại Tỵ Nạn Ban Tháp Nerong. Đến năm 1990, Cộng
Đồng Công Giáo Tân Tây Lan đã mời Cha Lể tới Wellington để chăm sóc việc
đạo cho giáo dân ở đây.
Nhận
thấy Hồ Chí Minh chỉ là một tên tội phạm của dân tộc Việt, đã tiếp tay
cho bọn Cộng Sản Quốc Tế mà áp đặt chế độ Cộng Sản lên đầu nguời dân
Việt, giết hại biết bao nhiêu người dân lành, tạo ra cuộc chiến xâm lăng
Miền Nam, tổn hại biết bao sinh linh. Đến khi Hồ chết đi rồi, đám lãnh
đạo Cộng Sản đã cố tình đánh bóng tên này trở thành một thần tượng để
dựa vào đó mà mê hoặc dân chúng, dùng thủ đoạn tàn ác mà đàn áp người
dân lành, thâu tóm tiền của mà vinh thân phì gia, Linh Mục Nguyễn Hữu Lễ
đã một lần nữa, mạnh dạn đứng lên vạch trần bộ mặt thật của Hồ Chí Minh
cho không những riêng người dân Việt Nam, mà còn cho cả thế giới được
thấy rõ bộ mặt tàn ác, tráo trở, vô tín ngường của tên Hồ Chí Minh và
cái đảng được gọi là Cộng Sản của chúng.
Cái
tên Sài Gòn đã có tử thời lập quốc của Triều Nguyễn, Trải qua hai nền
Cộng Hòa, Sài Gòn đã được coi như là tiêu biểu cho sự Tự Do, Phồn Thịnh
của Miền Nam Việt Nam. Do đó, khi cưỡng chiếm được Miền Nam, bọn Việt
Cộng đã vội vàng bỏ ngay tên Sài Gòn để thay vào đó cái tên Hồ Chí Minh.
Muốn
đánh đổ chủ nghĩa Cộng Sản ở Việt Nam, phải đánh ngay vào trọng điểm:
Lấy lại cái tên Sài Gòn cho Sài Gòn. Có cái tên Sài Gòn, là coi như Miền
Nam Việt Nam đã được tái khai sinh, Việt Nam Cộng Hòa sẽ được sống lại.
Muốn
đánh vào trọng điểm, việc đầu tiên phải làm là: Lột bỏ những hoa mỹ,
những gian trá mà tên Hồ Chí Minh đã tự tô điểm vào cho mình, lột trần
những tội ác mà Hồ Chí Minh và bọn Cộng Sản Việt Nam cũng như Cộng Sản
Quốc Tế đang dùng để lường gạt mọi người.
Đó là mục đích chính của Linh Mục Nguyễn Hữu Lễ.
Để
đạt được mục đích này, Linh Mục Lễ và Phong Trào Quốc Dân Đòi Trả Tên
Sài Gòn” đã làm hẳn một cuốn DVD, vừa có hình ảnh, vừa có tiếng nói của
chính người dân Việt, của những sử gia nổi tiếng trên thế giới, đưa ra
bộ mặt thật gian manh xảo trá, độc ác của tên Hồ Chí Minh.
NHỮNG NÉT CHÍNH CỦA DVD “SỰ THẬT VỀ HỒ CHÍ MINH”
1. HỒ CHÍ MINH BỎ NƯỚC RA ĐI LÀ ĐỂ TÌM SỐNG MÀ THÔI.
Cả
cái gọi là Đảng Cộng Sản Việt Nam đã tô điểm việc Hồ ra đi là để tìm
đường cứu nước. Nhưng thật sự, chỉ là để . . . cứu đói cho dạ dầy của
chính y mà thôi. Hồ, tên khai sinh là Nguyễn Sinh Cung, sinh tại Huyện
Nam Đàn, tỉnh Nghệ An. Vào năm 1911, sau khi cha y bị mất việc, y đã
đổi tên là Nguyễn Tất Thành, xin làm chân quét dọn “Bồi Tầu” trên chiếc
tầu buôn “L’amiral Latouche Tréville” bỏ xứ ra đi để kiếm sống. Trước
khi đi, y có làm đơn gởi Tổng Thống Pháp, xin học nội trú ở “Trường
Thuộc Địa” nhưng bị từ chối.
Ghi
chú: Trường Thuộc Địa, sau này đổi tên là “Trường Hậu Bổ”, tiền thân
của “Trường Quốc Gia Hành Chánh” sau này. Trường này đào tạo công chức
cho chính quyền Pháp. Nếu được học, sẽ được nuôi học nội trú, ra trường
sẽ đương nhiên được tuyển dụng).
Đến
năm 1917, mê mệt về chủ thuyết Mác Xít và Lê Nin, Hồ đã đổi tên là
Nguyễn Ái Quốc để dời Pháp đi Nga xin vào làm đảng viên đảng Cộng Sản
Quốc Tế.
2. NGÀY SINH CỦA HỒ LÀ NGÀY NÀO? NGÀY CHẾT LÀ NGÀY NÀO?
Chẳng
ai biết Hồ sinh ngày nào cả! Vì chính y đã dấu biến cái giấy khai sinh,
đổi tên là Nguyễn Tất Thành và cuối cùng là Hồ Chí Minh. Trong đơn xin
học ở Trường Thuộc Đia, y khai tên là “Nguyễn Tất Thành, sinh năm 1892,
tại Vinh (không hề khai ngày sinh) và tên bố là Nguyễn Sinh Huy.
Sở
dĩ có cái ngày sinh 19 tháng 5, là vì (Theo lời kể của ông Vũ Thư Hiên,
con của ông Vũ Đình Huỷnh, thư ký riêng cho Hồ Chí Minh):
Vào
ngày 19 tháng 5 năm 1945 (?), Đô Đốc Thierry D’Argenlier đại diện chính
quyền Pháp, có đi từ Hải Phòng ra Hà Nội để họp với Hồ Chí Minh. Để tạo
ra một bộ mặt vui tươi cho thành phố Hà Nội, Hồ nói với Huỳnh là “Anh
gởi công văn đi khắp nơi, nói rằng, tổ chức sinh nhật cho tôi”
Như vậy, cái ngày sinh 19 tháng 5 của Hồ, là ngày sinh . . . tự tạo ra mà thôi, chứ không phải là ngày sinh thật sự.
Ngày
chết của Hồ, chính ra là ngày 2 tháng 9 năm 1969, nhưng vì còn cần thời
gian để thu xếp mọi việc, nên Đảng Cộng Sản đổi lại ngày chết của Hồ là
ngày 3 tháng 9.
3. HỒ CHÍ MINH ĐỘC THÂN HAY CÓ VỢ? BAO NHIÊU VỢ?
Hồ đã một lần lấy vợ có ký hôn thú đường hoàng, hai người vợ . . . không bao giờ cưới và hai người tình . . . không chân dung.
![]() | ![]() |
Hồ và vợ con ở Bắc Kinh
|
Tăng Tuyết Minh
|
Người
vợ có cưới hỏi của Hồ, tên là Tăng Tuyết Minh, người tỉnh Quảng Châu.
Hồ ký hôn thú với Minh vào ngày 10 tháng 5 năm 1926 dưới cái tên Lý
Thụy. Tới tháng 10 cùng năm, y rời Quảng Châu đi Hồng Kông và không bao
giờ trở lại với Minh nữa, mặc dù Minh có viết thư nhờ nhiều người đưa
tới cho Hồ.
Nguyễn Thị Vinh, tức Nguyễn Thị Minh Khai, là “Thư Ký Riêng” của Hồ, sống chung với nhau trong thời gian Hồ ở bên Nga.

Người
đàn bà được nhắc tới nhiều nhất trong cuộc đời của Hồ là Nông Thị Xuân.
Xuân có một đứa con với Hồ, đặt tên là Nguyễn Tất Trung. Xuân đòi Hồ
phải cưới hỏi đường hoàng, nhưng Đảng Cộng Sản Việt Nam đã tô son điểm
phấn cho Hồ trở thành một người “Độc Thân, suốt đời lo phụng sự nhân
dân” nên không thể làm theo lời của Xuân được.
Vào
7 giờ tối ngày 11 tháng 2 năm 1957, Tạ Quang Chiến (cận vệ của Hồ, sau
làm Tổng Cục Trưởng Thể Thao) cùng với Trần Quốc Hoàn (sau là Giám Đốc
Công An) đưa xe tới đón Xuân, nói rằng “Tới gặp Hồ” Sáng hôm sau, công
an tới nhà Xuân báo cho biết, Xuân đã bị tai nạn xe cộ chết, hiện xác
còn quàn tại bệnh viện Phủ Doãn. Em của Xuân là Nông Thị Vàng tới bệnh
viện thì được bác sĩ cho biết, trên người Xuân không có thương tích do
xe đụng, mà chỉ có cái xương đỉnh đầu bị nứt, do một vật cứng như búa
đánh vào gây tử thương mà thôi.
Tới ngày 2 tháng 11 năm 57, Vàng đi thăm người Cậu thì bị giết chết, xác quăng xuống sông Bằng Giang.

Số phận của mẹ đã như vậy, số phận đứa con trai ra sao? 

Nguyễn
Tất Trung, mới đầu, được giao cho Hội Phụ Nữ nuôi, nói rằng đứa trẻ . .
. mồ côi cả cha lẫn mẹ. Sau đó, giao cho Tướng Chu Văn Tấn nuôi. Đến
khi Tấn bị tù và chết trong tù, Trung được giao cho Vũ Kỳ nuôi. Sau đó,
Nguyễn Tất Trung biến mất trên giang hồ, cho đến nay không ai biết ở
đâu?
Ngoài những người đàn bà kể trên, người ta còn nghe nhắc đến Đỗ Thị Lạc và Nguyễn Thị Phương Mai, nhưng ít ai được biết tới.
4. TỘI ÁC CỦA HỒ CHÍ MINH.
Hồ
chỉ trở vể Việt Nam vào năm 1941, với mục đích duy nhất là mở rộng biên
giới cho chủ nghĩa của Cộng Sản Đệ Tam Quốc Tế. Chiếm Miền Bắc, chỉ là
một phần trong chính sách của Hồ để nhuộm đỏ toàn Đông Dương mà thôi.
Ngoài nhưng tội ác như thanh toán cảc đảng phái Quốc Gia, tố cáo Phan
Bội Châu, Phạm Quỳnh với mật thám Pháp, Hồ và đảng Cộng Sản Việt Nam đã
phạm hai tội ác tầy trới, được coi là “Tội ác chống lại nhân loại”:
4A. GIẾT DÂN LÀNH QUA CHÍNH SÁCH “CẢI CÁCH RUỘNG ĐẤT”
Ngay
sau khi chiếm được miền Bắc, Hồ và Đảng Cộng Sản Việt Nam đã đưa đàn em
đi qua Bắc Kinh học tập chính sách “Cải Cách Ruộng Đất” và đem về áp
dụng ngay. Kết quả là hơn 172,008 người dân lành bị ghép vào tội “Địa
Chủ” và đem ra đấu tố cho đến chết, ruộng đất của họ (nếu có) bị đem
xung công cho nhà nước “Quản lý”

Những người bị kết tội là “Địa Chủ, Cường Hào Ác Bá” bị đấu tố cho tới chết.
4B. PHÁT ĐỘNG CHIẾN DỊCH TỔNG TẤN CÔNG TẾT MẬU THÂN 1968 TÀN SÁT DÂN LÀNH
Tết
Mậu Thân, Hồ đọc thơ chúc tết trên đài phát thanh để phát động chiến
dịch “Tổng Tấn Công Toàn Miền Nam”. Khi chiếm được Huế, trong vòng 20
ngày, bọn Việt Cộng đã thảm sát hơn 6000 dân quân cán chính của Miền
Nam. Xác chết của họ bị đầy xuống hố chôn tập thể mà cho đến nay, vẫn
còn nhiều hố chôn chưa được tìm thấy.

Xác chết của đồng bào Huế được tìm thấy trong những hố chôn tập thể.
- TỰ XƯNG DANH LÀ ĐƯỢC UNESCO PHONG LÀ NHÀ VĂN HÓA THẾ GIỚI.
Năm
1987, Võ Đông Giang, đại diện của Việt Cộng ở Unesco (Tổ Chức Văn Hóa
Liên Hiệp Quốc) nộp đơn xin chấp nhận Hồ là một nhà văn hóa thế giới. Để
chứng minh, Giang và đảng Cộng Sản Việt Nam đã tự nhận cuốn thơ “Ngục
Trung Nhật Ký” là của Hồ. Thực ra, cuốn thơ này là do một ai đó đã viết
ra trong khoảng thời gian từ năm 1932 tới năm 1933. Nội dung toàn là
những bài thơ nói về cuộc kháng chiến chống Nhật của dân Trung Hoa, ca
tụng Tưởng Giới Thạch. Không lẽ Hồ là Cộng Sản, mà lại làm thơ ca tụng
một lãnh tụ của Quốc Gia?

“Ngục Trung Nhật Ký”
Còn
hai cuốn sách “Vừa đi vừa kể chuyện” do T Lan (Trần Thái Lan) viết, và
cuốn sách “Những Mẩu Chuyện Về Đời Hoạt Động Của Hồ Chủ Tịch” do Trần
Dân Tiên viết, cả cái đảng Cộng Sản đánh bóng lên, cả hai người này đều
là do Hồ viết ra. Nếu do Hồ viết ra, hai cuốn sách này không thể nào
được coi là sách tài liệu cả, vì lại do chính Hồ viết ra để tự khoe
khoang thành tích của mình.
Rất tiếc, đề nghị này đã bị Unesco từ chối.
Nhưng,
Giang đã xin mướn một phòng ở Unesco để tổ chức sinh nhật thứ 100 cho
Hồ để rồi hô hoán lên rằng, đó là buổi lễ của Unesco, công nhận Hồ là
“Nhà Văn Hóa Thế Giới” đến nỗi chính Unesco phải gởi thơ ra phủ nhận
chuyện này.
Những
điều ghi nhận trong DVD “Sự Thật Về Hồ Chí Minh” là một DVD thật đáng
xem. Theo lời của Cha Lễ, phải làm cách nào đó để DVD này được chuyển
về Việt Nam, cho đồng bào trong nước xem mà hiểu rõ về Hồ, cho Hồ vào
sọt rác. Nhất là Đảng Cộng Sản Việt Nam, xem để mà đừng tuyên truyền
đánh bóng Hồ nữa.
Nguyễn Khắp Nơi
Theo: Việt Luận
Theo: Việt Luận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét