Chúng nó: lũ ném đá không giấu tay, quân bán nước không cần che mặt,
đồng thời cũng là một đám vô liêm sĩ đang cùng nhau củng cố địa vị
trong chính quyền để cai trị quốc gia và đày đọa dân tình. Vì chúng
nó mà non sông gấm vóc sau 4000 năm lại lâm vào nguy cơ bắc thuộc
khi cả một đám hèn không dám hé môi, dù chỉ để than phiền quan thầy
đại hán lấn đất, hại dân, chận tàu, cướp biển! Khi bọn tàu phù thoải
mái thò chiếc " lưỡi bò " liếm trọn vùng biển Nam Hải thì chúng nó
rụt đầu, cúp cổ, không dám hé nửa lời với công luận thế giới, để rồi
mặc nhiên công nhận chủ quyền của kẻ thù truyền kiếp trong vùng đảo
Trường- Hoàng bằng sự im lặng rất...nô tài! Chúng đã bị trói tay,
cam tâm tự bịt mắt khi chứng kiến biên thùy bị xâm thực, nhưng đối
với người dân thì chà đạp thẳng tay, không cho ai hài tội quan thầy!
Chúng ngăn cấm dân chúng hô hào đổi thay và công khai chọn con đường
độc tài đảng trị. Chúng bắt bớ, giam cầm những ai thực tâm bày tỏ
lòng yêu nước và dành quyền độc tôn trong việc " nói chuyện phải
quấy với " quân bành trướng từ phương bắc. Nhưng khi gặp quan thầy
thì mấy mẫu " chuyện phải quấy " đó lại trở thành những màn " đấm
mõm " thật ngoạn mục bằng nhiều hình thức khác nhau của đàn anh
phương bắc, để rồi sau đó bọn tàu cộng đường hoàng đưa dân ( thực
chất là đưa lính trá hình làm dân lao động ) vào đất nước ta để khai
thác ...đủ loại tài nguyên. Và thay vì mang lại việc làm cho chính
người dân bản xứ, thì đám nô tài thời đại, một lũ đầu bùn, óc đất đó
đã thò tay ôm tiền hối lộ ( sau đó chúng cùng nhau chia chác trong
nội bộ ) để rước giặc về thao túng mọi mặt, nhứt là trong lãnh vực
kinh tế nội địa. Đáng lên án hơn hết là cộng sản Hà Nội đã cam tâm
chấp nhận cho tàu cộng lập khu tự trị cho công nhân của chúng ngay
trên phần đất cha ông của mình trên cao nguyên trung phần và mới đây
nhứt là ngay tại vùng sông lạch Cà Mau.
Đám chóp bu Hà Nội không màng liêm sĩ cá nhân, chẳng thiết thể diện
dân tộc và sự trường tồn của tổ quốc. Cả một guồng máy cai trị rập
khuôn theo các quan thầy cộng sản nga- tàu đã công khai đề cao bạo
lực cách mạng vốn là thứ hình thức khủng bố quy mô và man rợ về mọi
mặt. Loại bạo lực này xuất hiện cùng thời với chủ nghĩa vô sản và
vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay. Khi nghe nói đến hai chữ bạo lực,
người ta thường nghĩ ngay tới những vụ đấu tố, tàn sát, bắt bớ, giam
cầm ..v/v..vốn là những hình ảnh cụ thể nhứt để minh họa cho hành
động tàn ác của loài quỷ dữ. Nhưng không chỉ đơn giản như vậy! Bạo
lực của thời phôi thai với dao búa và tầm vông vạt nhọn, bạo lực của
những tên " răng đen mã tấu " đêm gõ cửa thủ tiêu, ngày đặt mìn giựt
cầu, phá chợ, đã rất lỗi thời nếu không muốn nói là từ lâu đã biến
thể và hiện nay được ngụy trang rất khéo léo bằng nhiều hình thức (
và phương tiện ) mà người dân bình thường không tài nào nhận ra.
Những tên hèn đó tuy chỉ có đầu bùn và óc đất để xây dựng đất nước
nhưng lại vô cùng xảo quyệt và khôn lanh trong những mánh khóe kềm
kẹp và cai trị người dân qua những đòn phép thật hiệu quả trong từng
lãnh vực của đời sống. Từ Văn Hóa đến Giáo Dục, từ Kinh Tế đến Xã
Hội, đâu đâu cũng thấy bàn tay bạo lực của cộng sản. Những màn học
tập chủ trương của đảng và nhà nước cộng sản, chế độ tem phiếu thời
bao cấp, việc xin giấy di chuyển hay xin phép tạm trú, tạm vắng qua
mọi thời kỳ, những tuyên truyền láo khoét nhằm bóp méo sự thật lịch
sử cận đại, và cái quái thai " kinh tế thị trường theo định hướng xã
hội chủ nghĩa " là những thí dụ điển hình nhứt về những ngón đòn bạo
lực tiềm ẩn trong các sinh hoạt cai trị của cộng sản suốt 70 năm
qua. Tinh ý một chút, ai cũng sẽ thấy guồng máy cai trị hiện tại của
Hà Nội đang dùng tiềm năng gần như vô hạn của mình về Kinh Tế và Tài
Chánh để lãnh đạo quốc gia và cùng một lúc, vơ vét cho riêng từng
người, từng nhóm. Và đây chính là bạo lực gần như vô hình, rất thâm
độc nhưng êm ái, rất đơn giản nhưng vô cùng hiệu quả của bộ máy cầm
quyền tại Việt Nam.
Để dễ dàng thao túng và ru ngủ toàn dân trong cái gọi là thiên đường
xã hội chủ nghĩa, chúng lần hồi nới lỏng sự kềm kẹp, và từng bước
trở về con đường mại bản theo đúng mô hình của chế độ cộng hòa mà
chúng đã bức tử và quyết san bằng đến tận cùng bằng số ngay khi vừa
làm chủ cả nước. Nền tinh tế thị trường đã thay đổi bộ mặt xã hội,
con người, và đất nước tới mức có kẻ đã cho là " Ngày nay đâu còn
cộng sản, vì Việt Nam đang theo mô hình tư bản chủ nghĩa từ thập
niên 90 rồi! " Lầm to! Chủ trương của cộng sản Việt Nam là cho dân
dễ thở để quên chuyện " ân oán " với chế độ và cùng lúc đó nhào nặn
một guồng máy cai trị gồm toàn là đại gia có thẻ đảng. Con số này
ngày càng đông và đang có khuynh hướng bành trướng rất sâu rộng và
công khai trong nội bộ của 3 triệu đảng viên trong nước.
Cường quyền Hà Nội cũng đã mở ra một kỷ nguyên tham nhũng đồ sộ chưa
từng thấy: tham nhũng từ trung ương đến địa phương. Lớn ăn theo lớn,
nhỏ nuốt theo nhỏ, trong mọi nghành nghề của xã hội, trong từng sinh
hoạt của chánh quyền. Chiếc ghế lớn, ghế nhỏ nào cũng có cái giá của
nó, từ phường xã cho đến thành thị và trung ương. Gom tài sản để mua
chiếc ghế xong thì cán ngố trong mọi ngành, mọi cấp phải tìm cách vơ
vét cho nhanh, cho nhiều, để gỡ vốn rồi lấy lời và cũng để " cúng "
cho cấp trên nếu muốn ngồi yên mà trục lợi lâu dài. Ăn quen, nhịn
không quen. Muốn có tiền để củng cố địa vị trong chế độ và làm giàu
cho bản thân ( cũng như gia đình ), chúng đặt ra những công trình
tái thiết, những đề án xây dựng rất quy mô để, thay vì tạo công ăn
việc làm cho người dân, thì lại kêu gọi đấu thầu của ngoại quốc để
có cơ hội nhận tiền hối lộ, đút lót.
Người không hiểu chuyện thì chỉ thấy xa lộ mịt mù, cao ốc hào nhoáng
và những công trình vô bổ khác mọc lên như nấm, đồng thời cũng dựa
vào đó mà suýt xoa khen ngợi tài trí kinh bang của chóp bu cộng sản
khi mà, từ một nước chỉ lèo tèo một nhúm xe hơi ( và còn lại toàn là
xe đạp của thập niên 80 ), mà giờ đây cả nước đã có xe du lịch cáu
cạnh, loại đắt tiền nhứt của thế giới cùng với đủ loại xe gắn máy (
hầu hết mang nhãn hiệu củaTrung Cộng ) chạy tràn lan trên các nẻo
đường đô thị. Những kẻ nhẹ dạ cho đó là một bước tiến nhảy vọt của
Việt Nam để theo kịp đà văn minh hiện đại. Và họ đã không tiếc lời
ca ngợi chế độ hiện hữu tại Hà Nội. Họ không thấy hoặc cố tình không
muốn thấy sự kịch cỡm của những xa lộ, khách sạn, chung cư, những
khu du lịch và giải trí đắt tiền đó, khi các công trình này chỉ là
những hình thức phô trương không hơn, không kém, vì bên cạnh đó là
những tồi tàn, loang lỡ không cách gì che lấp được của cả nông thôn
lẫn thành thị.
"Có tiền mua tiên cũng được " Câu nói của cha ông đã khẳng định sức
mạnh vô biên của vật chất và bạo lực của cường quyền cũng chính là
đây! Chúng đã dùng mãnh lực của đồng tiền để chiêu mộ tay sai, điều
khiển bộ hạ và đồng thời mua chuộc những thành phần nhẹ dạ trong các
cộng đồng tỵ nạn để lần hồi khuynh loát họ và gây chia rẽ trong nội
bộ những người chống cộng. Chưa kể từ lâu chúng đã đầu tư lần hồi
vào công việc kinh doanh về mọi mặt của người dân hải ngoại. Từ việc
mở những công ty chuyên lo dịch vụ chuyển tiền trước khi được Hoa Kỳ
chấm dứt phong tỏa kinh tế, cho tới việc lần hồi len lỏi vào nội
tình của những hội Ái Hữu, những tổ chức từ thiện, và cả những hội
đoàn chống cộng, đều được chúng tính toán, phân công, gậm nhấm bằng
những hình thức, dù cỗ lỗ sĩ nhưng bao giờ cũng thành công: đó là
tâng bốc kẻ háo danh, đấm mõm phường ham lợi, tung hỏa mù để bôi lọ
những gương mặt sáng giá của miền Nam trước đây và hiện nay, đồng
thời chúng kêu gọi và tạo điều kiện thuận lợi cho việc đầu tư chất
xám về phục vụ và xây dựng đất nước bằng cách khêu gợi tình hoài
hương lúc nào cũng âm ỉ trong lòng của những người đang sống lưu
vong trên khắp thế giới.
Và quả nhiên những chất xám, già cũng như trẻ đó, đã bị hớp hồn bởi
những lời ngon ngọt, những ưu ái về cả vật chất lẫn tinh thần, những
đường mật về tình tự dân tộc ( vốn chỉ có trên đầu môi chót lưỡi )
nên từ gần hai thập niên trở lại đây, đã hùng hồn cổ xúy và góp thêm
những lời " công đạo " cho chế độ cộng sản mà không hề nghĩ tới việc
mình đã góp phần tô bóng cho những gương mặt và việc làm của những
kẻ phản bội quê hương, chà đạp dân tộc. Ngoài những trí thức từ lâu
đã là tay sai của bạo quyền thì không ít những người hí hửng trở cờ
đã từng là nạn nhân của chế độ sau khi miền Nam rơi vào tay cộng
sản. Vì sao trí thức hải ngoại đã chạy đi rồi lại cam tâm chạy trở
về và công khai trở mặt với đồng cảnh ( tỵ nạn ) của mình như vậy?
Câu trả lời thật đơn giản: chỉ vì danh, lợi và bên cạnh đó là nỗi
nhớ nhà, một nhược điểm mà cộng sản Việt Nam cũng tận tình khai thác
bấy lâu nay.
Những năm gần đây, chúng đã thành công trong việc ru ngũ rồi đổi màu
trong tim óc của những ai còn nặng tình với quê hương nhưng lại nhẹ
dạ khi đứng trước lợi danh. Đó chính là trọng điểm của cái gọi là
nghị quyết 36, là thuốc độc mát lòng mà rất nhiều người tại hải
ngoại đang thò tay bưng, húp. Đây chính là bạo lực " êm ái " của
cường quyền, là một " bàn tay nhung bọc thép " đã và đang với dần
tới từng cộng đồng của người Việt quốc gia tại hải ngoại. Cộng sản
ra chiêu rất ngoạn mục: chỉ một đòn nghị quyết 36 đó thôi cũng đã
làm chao đảo khí thế đấu tranh của người Việt quốc gia ở khắp mọi
nơi qua hình thức mua chuộc bồi bút để tung hỏa mù, khích bác, bôi
bẩn những ai nổi bật trong cộng đồng tỵ nạn.
Biết được thủ đoạn của địch là một chuyện. Ngăn chận để triệt tiêu
những mánh khóe đó lại là một chuyện khác. Cộng sản có vẻ như đang
chiếm thượng phong vì có đầy đủ phương tiện vật chất, có cả một
guồng máy khổng lồ về cả nhân lực lẫn tài lực. Cộng thêm yếu tố thời
gian đang là vũ khí lợi hại không kém mà địch đang nắm trong tay.Trí
thức hải ngoại không nhẹ dạ nhưng lại mềm lòng. Và thời gian còn lại
của tuổi về chiều cũng là một động lực chính để thúc đẩy người dân
tỵ nạn quay về với tình tự dân tộc. Hải ngoại không còn nhiều thì
giờ, còn cộng sản thì cứ nhởn nhơ đè đầu, đè cổ dân chúng trong
nước. Hải ngoại chắt chiu từng đồng, từng cắc để gởi về cho thân
nhân nơi quê nhà, chưa kể những màn đóng góp cho các quỹ từ thiện,
khuyến học, cứu đói...v/v . Còn cộng sản thì cứ in tiền thoải mái để
cả nước cầm hơi trong khi ngoại tệ thì chui vào túi riêng của các
cán gộc ( để rồi chạy ngược vào các ngân hàng ngoại quốc ) hoặc trở
thành phương tiện chính yếu để đánh phá cộng đồng tự do tại hải
ngoại.
Thuở xưa, trong những cuộc chiến đấu dành đất, dành dân, các bậc vua
chúa hay công, hầu, khanh tướng, các lãnh tụ cách mạng qua mọi thời
kỳ phải cần hội đủ ba yếu tố căn bản: Thiên Thời, Địa Lợi và Nhân
Hòa. Ngày nay, tiền tài và thế lực giải quyết mọi chuyện. Hay nói
cách khác, thì Kinh Tế ảnh hưởng đến Chính Trị. Trong công cuộc đối
đầu với cộng sản thì người Việt tự do tại hải ngoại gặp rất nhiều
khó khăn vì nhân lực, tài lực đều có giới hạn. Ngoại trừ tấm lòng
kiên định và lập trường vững chắc thì chúng ta không có Thế, mà Lực
cũng không đủ để trực tiếp lật đổ bạo quyền cộng sản. Chưa kể chúng
ta đang bị lũng đoạn bởi những nô tài thời đại, những kẻ cuối đời
đang muốn đổi gió để trở cờ. Kẻ thù không phải chỉ có cộng sản nội
địa và tay sai ở ngoại quốc, mà thời gian cũng là một vấn nạn nhức
đầu không kém.
Chỉ chừng hai thập niên nữa thôi là những chứng nhân của ngày sử
Việt sang trang năm 1975 sẽ trở thành thường trú nhân của các viện
dưỡng lão nếu còn sống tạm trên cõi đời này. Vì vậy, ngay từ bây giờ
chúng ta cần phải có biện pháp cần thiết để con đường hồi hương sẽ
trở thành hiện thực càng sớm càng tốt. Nhận diện được bạo lực tiềm
ẩn của địch vẫn chưa đủ, cần phải vượt lên trên sức quyến rũ của vật
chất để khỏi bị cộng sản chiêu dụ, đồng thời cần phải loại trừ đám
lâu la trở cờ khỏi các cộng đoàn người Việt quốc gia để công cuộc
đấu tranh cho một nước Việt Nam dân chủ và cường thịnh không gặp trở
ngại. Mai này, cho dù nhân lực có cạn dần theo thời gian, thì tiếng
nói của chánh nghĩa vẫn trường tồn qua sự hiện diện của lá Cờ Vàng
Ba Sọc Đỏ. Ngày nào biểu tượng của hồn thiêng sông núi vẫn còn phất
phới thì ngày đó niềm tin vào một ngày mai quang phục vẫn hằn nét
trong lòng người Việt quốc gia ở khắp mọi nơi. Hy vọng ngày mai đó
sẽ không còn xa.
Mong lắm thay!
HUY VĂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét